|
Duyên Anh(16.8.1935-6.2.1997) |
Tác giả: Trong giai đoạn thành lập quốc gia Bangladesh năm 1971, nhiều người thân trong gia đình Anwar Enayetullah bị giết. Sau đó ông trở thành một nhà văn, nhà soạn kịch nổi tiếng tại Hồi Quốc. Những tác phẩm của ông viết bằng Anh ngữ và tiếng Urdu được xuất bản thành 10 tập. Nhiều truyện ngắn của ông được dịch ra trên 10 ngoại ngữ. Ông từng đoạt nhiều giải thưởng văn học quốc tế.
Trong cái tĩnh mịch của màn đêm, tiếng đập cửa nghe thật rõ và cấp bách. Đã quá mười giờ tối, cả thành phố như chìm đắm trong sự mệt nhọc sau một ngày lên cơn sốt.
Ngay khi quân đội Hồi Quốc đồng ý đầu hàng, cuộc không tạc vào thành phố ngưng ngay lập tức nhưng quân Ấn Độ vẫn chưa tiến vào thành phố Dacca này. Theo như tin tức loan báo thì có thể đến ngày mai cánh quân tiền phương mới đến để tiếp thu. Đây là lý do tại sao từ sáng sớm thành phố đã rối loạn lên. Hơn nữa, một cánh quân chính phủ Hồi Quốc vẫn đóng ở sát cạnh thành phố nên cũng tạo ra cảnh tượng ồn ào, náo loạn và bất ổn ở đây.
Ông ta không thấy mặt thằng con Moni từ sáng nay. Chỉ có trời mới biết là nó ở đâu bây giờ. Có lẽ hiện giờ nó còn đang hăng say trong đám người reo hò chiến thắng tại khắp thành phố, để mặc người cha già thui thủi trong căn nhà hiu quạnh này.
Một lúc sau, ông ta lại nghe tiếng đập cửa, lần này có vẻ dồn dập hơn. Uể oải, ông rời chiếc ghế mà phần lớn thời gian trong ngày ngồi ở đây, chầm chậm bước ra phía cửa chính. Chỉ mới tối hôm trước, cả thành phố còn chùm kín trong bóng tối với không khí chiến tranh ngột ngạt và dù cho lệnh giới nghiêm đã được bãi bỏ một phần từ chiều hôm nay, nhưng chiếc đèn bị cháy bóng ở ngoài hành lang vẫn chưa được thay. Cả căn nhà trống tối tăm và buồn thảm lạ lùng. Mở hé cánh cửa, ông ngạc nhiên khi thấy một thiếu phụ đứng bên ngoài. Trước khi kịp mở lời, cô ta đã vội vã lách người bước vào trong nhà và khóa cửa lại.
Quay về phía ông, thiếu phụ nói với giọng hấp tấp và thật nhỏ bằng tiếng Anh:
- Có phải ông là Rahman Sahib không? - Cô ta nhìn ông thật kỹ rồi nói tiếp - Ông Hafizur Rahman Sahib một dạo sống ở Pindi?
Cô ta thật trẻ, nét mặt tái mét, run rẩy như con mèo con trong cơn sợ hãi.
- Đúng vậy, chính là tôi. - Ông trả lời, giọng nói có vẻ ngạc nhiên - Nhưng ... cô là ai?
- Cám ơn thượng đế, cám ơn thần Allah, xin cứu con với. Lần này cô ta nói bằng thổ âm Urdu (tiếng Hồi) - Chồng con kia kìa, nằm trong bụi cây đó ... anh ấy bị thương nặng, ra nhiều máu quá.
Tay cô chỉ ra phía vườn. Bối rối, ông nhìn ra ngoài, mảnh vườn bé nhỏ không người chăm sóc nên cỏ mọc um tùm, một người có thể ẩn mình ở đó dễ dàng. Những cảnh tượng ghê gớm, chết chóc, thịt xương tan tác trong thành phố vẫn còn lởn vởn trong trí óc ông.
Điều làm ông phiền lòng là thình lình chẳng biết từ đâu, không một lời mời mọc, thiếu phụ lạ lùng này lại đi vào nhà ông cầu cứu. Ông chẳng biết phản ứng ra sao với cô và người chồng của cô ta nữa. Nếu anh ta bị thương, ra nhiều máu thì tới giờ này có lẽ chết rồi. Trong vùng ánh sáng lờ mờ, ông thấy cô gái thật trẻ, chắc không ngoài hai mươi tuổi, dù cho chiếc sari rộng quấn quanh người cũng không che dấu được dấu hiệu đang mang thai, có lẽ bào thai đã tám chín tháng rồi không chừng.
Không nói câu nào, ông chỉ chiếc ghế ra dấu mời cô ngồi. Nhưng thay vì làm theo lời ông, cô bước gần sát bên ông cầu khẩn:
- Làm ơn ... xin làm ơn đem chồng con vào đây ... người ta sẽ thấy anh ấy... có lẽ bây giờ anh ấy bất tỉnh rồi.
Ông ta nghĩ là sự quan tâm này có lý. Ít nhất có thể là Moni, thằng con trai ông, một sinh viên quá khích, kết bè kết đảng với nhóm chống Mukti Bahinis, những kháng chiến quân người Bangladesh. Nhóm kháng chiến này đang giữ vai trò chủ yếu trong cuộc chiến. Có lẽ nó đang đi với bọn đó để cướp bóc, lùng giết những người đàn ông, đàn bà và ngay cả con nít người Hồi nói tiếng Urdu.
Thời gian trôi nhanh, chỉ có trời mới biết tương lai ra sao và người con gái vẫn nhìn ông một cách cầu khẩn, van nài sự cứu giúp của ông trong cái im lặng tuyệt vọng khi mà thần chết đang lởn vởn trong bóng đêm ngoài kia. Không cầm lòng được, ông mở cửa bước thẳng ra phía bụi cây mà cô gái đã chỉ.
Mảnh vườn là một bãi đất lộn xộn hoang phế. Khoảng một năm trước đây khi tình hình chính trị trở nên tồi tệ, người làm vườn có gốc A Phú Hãn đã bỏ đi, ông không tìm được người thay thế bởi vì người làm vườn cũng như những người giúp việc khác trong nhà đều lo sợ sống ở thành phố này. Từ đó, cây cỏ trong ngôi vườn mọc um tùm tự nhiên theo như ý muốn của thần Allah. Trong vài tháng qua, những sự việc xẩy đến quanh ông, cho đất nước khốn khổ này không phải là ý muốn của thần Allah hay sao?
Khi bước tới bụi cây rậm rạp gần bờ tường, thình lình ông nghĩ cô gái kia thật là dại dột khi theo chân ông ra ngoài này. Cô ta không nên ra đây mới phải. Cám ơn thượng đế, nơi đây tối tăm mịt mù. Tất cả bóng đèn đường đã bị phá hủy trong cơn lộn xộn vài ngày qua. Điều may mắn nữa là bầu trời lại u ám và đêm đen thình lình lạnh bất chợt. Ngoài kia phố xá vắng tanh.
Ông già nâng người thanh niên bị thương lên và nói với cô ta:
- Dĩ nhiên là sống rồi. Nhờ sự che trở của thần Insha Allah ngày mai thành phố sẽ trở lại bình thường, bác sẽ kiếm một bác sĩ chăm sóc rồi nó sẽ bình phục nhanh chóng.
Ông nói dối. Lửa đang bừng bừng tại Mohammedpur và Mirpur, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
- Bác có chắc là đến mai tình hình sẽ ổn định không?
- Sao lại không? - Ông trả lời một cách tự tin. - Quân đội Ấn Độ sẽ tới thành phố vào ngày mai, lúc đó mọi cuộc nổi loạn và lộn xộn sẽ bị dập tắt. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc thành phố náo loạn. Bác chắc là quân luật sẽ được áp dụng và trật tự sẽ được vãn hồi.
Dù miệng nói ra những lời như vậy nhưng một câu nói khác như thì thầm bên tai: "Tại sao lại phải nói dối, hỡi Hafizur Rahman? Tai sao lại chắc chắn về tương lai như vậy?"
Nhưng ông phải làm sao bây giờ? Sự an toàn và tương lai cho cô gái cũng như cho hàng trăm ngàn người khác trong thành phố ở ngoài tầm tay của ông. Dù việc gì xẩy ra cho thành phố này mà trước kia thuộc về lãnh thổ của Hồi Quốc, tình trạng một người Hồi trở thành kẻ thù không đội trời chung của người Hồi khác, mà mới đây họ coi nhau như anh em, thật là một điều đáng bị sỉ nhục. Việc thù hận điên cuồng đưa đến việc chém giết lẫn nhau tại đây, nhưng có điều chắc chắn đó không phải là hành động hay thái độ của tất cả mọi người Hồi.
Toàn thể dân Hồi hay sao? Ông thất vọng nghĩ như vậy. Trong thế giới nhỏ hẹp này, họ sinh sống ở đâu và họ là ai? Hiện nay họ trở thành người Bangladesh, công dân một quốc gia mới thành lập và chịu đựng những nỗi khổ với máu chẩy, thịt rơi. Họ phải di cư tới hai vùng đất của Hồi quốc, phần đất kẻ thù của họ. Ngọn lửa thù hận âm ỉ cháy, thần chết lúc nào cũng lởn vởn rình rập quanh họ, nhà cửa những người này có thể bị đập phá bất cứ lúc nào.
Nhanh nhẹn, ông đóng tất cả cửa sổ và kéo màn cửa lại rồi quay về phía cô gái. Cô ta đang ngồi cạnh người chồng, hai tay ôm mặt thổn thức khóc. Ông đặt tay lên đầu cô tỏ dấu an ủi, mong cô đặt lòng tin nơi ông. Cử chỉ của ông làm cho cô an lòng, cô nhìn ông tỏ lòng cám ơn.
- Hãy can đảm lên, cháu. Đừng lo nghĩ gì cả, hãy cầu nguyện thần Insha Allah che crở cho. Mọi việc sẽ đâu vào đó sớm thôi.
Những lời nói trìu mến và thành thật làm cô gái mủi lòng. Cô đứng dậy, ôm lấy ông rồi vùi đầu vào ngực ông khóc nức nở. Bối rối, ông nhìn cô không nói thêm được câu nào. Trong cơn hỗn loạn hiện nay, ai dám mạnh miệng nói lên được lời bảo đảm nào? Ông không dám nhìn vào mắt cô, trách nhiệm về tình trạng khó khăn nguy hiểm của cô gái này là do chính những người đồng hương, những bạn bè, thân thuộc của ông gây ra.
Ông chợt nhận ra là cô gái thật tiều tụy. Có lẽ cô ta không có gì bỏ vào bụng từ lâu rồi. Ông dìu cô ngồi lại bên giường cạnh người chồng rồi nói:
- Để bác kiếm cái gì cho cháu ăn nhé. Nhớ khóa chặt cửa lại và đừng mở cho bất cứ ai vào ngoại trừ bác, nghe.
Nét lo âu hiện lên mặt, cô hỏi vội:
- Bác nghĩ là có ai tới đây sao?
- Không, có thể là thằng Moni về. - Ông cố nói với giọng tự nhiên và bình tĩnh.
Nghe tên Moni, nét mặt cô thay đổi hẳn, lần đầu tiên tới đây ông mới thấy cô mở nụ cười:
- Moni Bhai? Cám ơn Trời, cám ơn thần Allah, giờ đây con không phải lo nghĩ gì nữa, có hai người thân yêu bảo vệ con rồi. Bác ơi, anh Moni giờ ra sao? Chắc là anh ấy cao lớn và đẹp trai hẳn ra rồi.
- Cũng vậy thôi. Để bác đi kiếm cái gì cho cháu ăn đã. Nhớ là khóa cửa lại cẩn thận nghe cháu.