|
Duyên Anh(16.8.1935-6.2.1997) |
Một bên bờ sông Klong Saen Saep có một con đường đất nhỏ dẫn tới một con đường lớn chính. Hai bên con đường đất nhỏ này lác đác là những khu nhà lá. Trong suốt tầm nhìn, người ta chỉ thấy một nửa là những mảnh đất trồng rau, còn lại toàn là ruộng lúa. Trái lại, phía bên kia là thành thị, thành phố Vọng Các chạy dài vài chục cây số dọc theo con sông này.
Dĩ nhiên là nếu được cung cấp nước và điện cho vùng chúng tôi sinh sống thì đời sống dễ chịu biết bao. Ðể đền bù vào sự thiếu thốn này, tình xóm giềng của người dân quê chân chất thật là thắm thiết. Một trong những trung tâm chính để mọi người tụ tập là nhà của cô tôi.
Nhà chỉ có hai người, cô và tôi. Khi cô đi vắng, nơi gọi là nhà này chợt vắng lặng lạ lùng. Mọi người tự dưng không ghé qua nữa, căn nhà không còn nhộn nhịp, vắng hẳn tiếng người và ngày lại ngày qua đi một cách nhạt nhẽo. Tôi không thể trách người ta được, có lẽ tôi còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn nói chuyện với họ. Ðôi khi gặp trên đường đi hay về từ sở, họ không có vẻ gì thân mật hay cười với tôi.
Bây giờ cô tôi đi vắng lâu ngày, đời sống không những cô độc buồn tẻ mà còn biết bao bất tiện nữa. Nấu nướng, quét dọn nhà cửa và cả giặt giũ nữa. Chẳng bao lâu căn nhà đã ngập rác rưởi, có lẽ vì tôi là một thanh niên không biết nhiều việc quét dọn, thu xếp nhà cửa. Tôi lại sợ chết khiếp khi mỗi đêm về nhà mà không nghe tiếng người.
Tôi cũng cảm thấy điên khùng vì không có ai chuyện trò. Một hôm tôi hỏi một người bạn xem làm cách nào để có một người giúp việc trong nhà cho tôi.
Hắn hỏi tôi:
- Kiếm một người làm?
- Làm sao bây giờ?
Hắn nhún vai:
- Ồ, không biết nữa. Thử hỏi xem có văn phòng giới thiệu người làm nào hay một cơ quan tương tự như vậy xem sao.
Tôi không có một ý niệm về những việc như thế.
Một hôm, tôi đi ngang qua một căn nhà với chiếc cửa gỗ cũ có dán tờ quảng cáo. Hình như đây là điều đang mong mỏi tìm kiếm, tôi mạnh dạn mở cửa đi vào trong nhà. Cơ quan này chắc không có nhiều người làm hoặc là mọi người đi ra ngoài ăn trưa cả, tôi chỉ thấy một mụ già ngồi đằng sau chiếc bàn, có lẽ bà ta là chủ văn phòng này.
Sau khi tôi cắt nghĩa những điều tôi mong muốn, bà ta hỏi tôi với giọng nói có vẻ hơi ngạc nhiên:
- Giúp một người thôi à? Một công tác hoàn toàn tư?
Tôi gật đầu.
Bà hỏi tôi:
- Cậu muốn người lớn tuổi hay còn trẻ?
Tôi hỏi lại:
- Có gì quan trọng không?
- Chẳng quan trọng gì cả. Bất cứ người nào được văn phòng chúng tôi giới thiệu đều bảo đảm làm khách hàng vừa lòng cả.
Bà ta nhìn tôi soi mói:
- Dĩ nhiên người đứng tuổi rẻ hơn là người còn trẻ.
- Bao nhiêu?
- Người trẻ thì 400 baht một tháng còn người lớn tuổi thì 300.
- Vậy thì gởi tới cho tôi một người với giá rẻ nhất. Ðịa chỉ của tôi trên tấm cạc này. Tôi đưa cho bà ta một tấm danh thiếp có địa chỉ cô tôi trên đó.
Bà ta nói trong khi cầm tấm danh thiếp:
- Cậu là một ông chủ lạ lùng nhất. Không có ông chủ trẻ tuổi nào thích người làm lớn tuổi cả, tất cả chỉ thích những cô gái trẻ tuổi thôi.
Tôi tò mò hỏi:
- Trả thêm tiền như vậy tôi được thêm cái gì?
- Hãy thử trước đi, tôi muốn nói là cậu hãy mướn thử một cô trước đi rồi cậu sẽ rõ. Tất cả các cô của cơ quan này đều được huấn luyện kỹ càng về mọi phương diện. Tôi tin là cậu sẽ hài lòng với dịch vụ của chúng tôi.
Tôi cảm thấy có một cái gì mà tôi không hiểu rõ. Người đàn bà mở ngăn kéo lấy ra một bó hình rồi đưa cho tôi với giọng nói khàn khàn:
- Cậu chủ, chọn một người ưng ý nhất đi.
Có cả thảy trên dưới ba mươi tấm hình, tôi nhìn thật kỹ từng tấm một. Sau cùng tôi chọn được một cô dễ nhìn nhất, có một đôi mắt thật đẹp. Tôi để tấm hình lên bàn và nói:
- Cô này.
- À, ... đó là Chankarn ... vâng, ... tôi tiếc là phải tính cậu 500 baht mỗi tháng.
- Tại sao đắt vậy? Tôi sửng sốt hỏi. Năm trăm baht không phải là món tiền nhỏ.
- Chankarn là cô đứng hàng đầu của chúng tôi ở đây.