|
Chu Tá»(17.4.1917 - 30.4.1975) | Hoà i Linh(.0.1920 - 30.4.1995) |
|
|
VĂN HỌC |
GIAI THOẠI | TIỂU LUÂN | THÆ | TRUYỆN | THỜI LUẬN | NHÂN VẬT | ÂM NHẠC | HỘI HỌA | KHOA HỌC | GIẢI TRà | TIỂU SỬ |
Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc
Thơ Văn Trần Yên Hoà & Bằng hữu
Căn cứ không quân Banak trong má»™t ngà y hè uể oải. Dưới nắng chói chang, đưá»ng bay trải dà i loang loáng như có ai khéo tạt má»™t vÅ©ng nước vuông vức ra táºn vịnh Porsangen. Ba dãy trại sÆ¡n trắng, ghép thà nh hình chữ U nằm buồn như chợ chiá»u. Cái hăng-ga khổng lồ đóng cá»a im ỉm. Tôi ngồi 'gác kiểng' trên đà i quan sát, mưá»ng tượng cảnh những chiếc máy bay F-16, F-5 tấp náºp lên xuống hồi Nato còn đóng ở đây. Bây giá» chỉ còn đà n hải âu lưá»i biếng lượn trên bầu trá»i trong. Giá tôi có thể thả cho Ä‘á»i trôi như thế. Tiếng chuông Ä‘iện thoại reo. Tôi hấp tấp bắt máy:
- Äà i quan sát, phi trưá»ng Banak, tôi nghe đây ạ.
- Thân đấy hả? Nghe đây: Có má»™t ngưá»i Việt Nam, Ä‘ang ở phòng cảnh sát Tana, không biết má»™t chữ Na-uy. Há» cần ngưá»i dịch. Cáºu có muốn giúp há» không?
Tôi nói như trẻ con xà đồ chơi:
- Dạ, muốn chứ, thiếu tá.
- 'Muốn chứ' - ông thiếu tá có táºt nhái lá»i, lúc má»›i nháºp trại tôi cứ tưởng ông kỳ thị, rồi tiếp - Ná»a giá» nữa có ngưá»i lên gác thế, anh xuống văn phòng gặp tôi. Có trá»±c thăng tá»›i đón.
Bá» Ä‘iện thoại xuống, tôi má»›i bắt đầu tá»± há»i: tại sao lại có ngưá»i Việt nà o lạc loà i lên miá»n địa đầu giá»›i tuyến nà y? Tưởng chỉ có mình tôi Ä‘iên. Chắc là má»™t du khách ngưá»i Việt Ä‘i coi mặt trá»i đêm, quên đưá»ng vá»? Hay là má»™t ngưá»i từ Nga nhảy rà o xin tịn nạn chÃnh trị? Ại! Nếu là má»™t vụ tị nạn thì tháºt hấp dẫn. Tôi nhìn cây kim đồng hồ treo dưới chân dung quốc vương Harald và hoà ng háºu Sonja nhÃch Ä‘i cháºm chạp.
Tôi thay đồ dân sá»± xong lên trình diện. Ông thiếu tá thấy vẻ hăng hái khác thưá»ng cá»§a tôi, tò mò há»i:
- Tại sao anh - tay tổ là m biếng - lại sáng mắt lên nháºn việc nà y?
- Lâu quá tôi không được gặp ngưá»i đồng hương.
Vâng, tôi Ä‘ang phục vụ ở má»™t nÆ¡i hẻo lánh cỡ như Lạng SÆ¡n cá»§a Việt Nam, nhưng trong vòng 1000 cây số hình như chỉ có má»™t ngưá»i Việt. Và lý do tôi váºn động Ä‘i quân dịch, mặc dầu đã quá tuổi bắt buá»™c, là vì sau khi ra trưá»ng, tôi xin việc mấy chục chá»— không được, đâm buồn chán, trống rá»—ng, muốn Ä‘i tháºt xa má»™t phen. HÆ¡i quá xa.
Từ bãi trá»±c thăng Ä‘i và o phố chỉ chừng 2 km. Tana là má»™t xã nhá» cá»±c bắc cá»§a Na-uy, giáp giá»›i Phần-lan, và là má»™t trong những con đưá»ng chÃnh từ Nga sang. Từ và i năm nay, mùa hè ở đây trà n ngáºp du khách, nhiá»u nhất là ngưá»i Nga và Phần-lan. Ngưá»i địa phương, phần đông là thổ dân Same, nghe nói cÅ©ng giòng giống Mông-cổ, nhưng so vá»›i dân Viking, không gần gÅ©i vá»›i tôi gì hÆ¡n. Xe chở tôi chạy qua má»™t khu chợ trá»i náo nhiệt. Sau ngà y Liên bang Xô-viết sụp đổ, ngưá»i Nga tuồn cả núi quân nhu, quân cụ ra bán. Nà o là 'mÅ© nÆ¡m gà ' Hồng quân Liên xô, huân chương, áo giáp, ống dòm, la bà n, nà o là quần áo nhà binh, tượng Lê-nin, XÃt-ta-lin, bao cao-su ... được bà y la liệt trên lỠđưá»ng, như má»™t cuá»™c chiến vừa tà n. Ở và i góc đưá»ng, những cô gái Nga -rất dá»… phân biệt vá»›i gái Na-uy nhá» nét mặt thanh tú, thân ngưá»i thon nhá»- ăn mặc phong phanh, má»i má»c. Có lẽ đây là mấy cô mà bá»n con trai trong trại thưá»ng to nhá», xuýt xoa má»—i lần Ä‘i phép vá», và ông thiếu tá cÅ©ng đã cảnh cáo, nhưng vẫn không yên tâm, bắt cả trại thá» máu thưá»ng xuyên.
Ty cảnh sát nằm sau nhà thá». Ngưá»i đón tôi là má»™t ông trung sÄ© cảnh sát, nhưng ngưá»i Ä‘iá»u tra lại là má»™t cô sÄ© quan xinh đẹp, tóc ngắn, da dẻ đỠnhư đồng, chắc suốt mùa hè nà y chỉ tắm nắng. Cô tá»± giá»›i thiệu là Marianne. Và o phòng thẩm vấn, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng, không hiểu tại sao, khi thấy 'đối tượng' thông dịch là má»™t cô gái. Cô Ä‘ang ngồi quay lưng vá» phÃa cá»a ra và o, khi cô đứng lên, quay lại, tôi hoa cả mắt vì vẻ đẹp khác thưá»ng. Bị há»›p hồn, tôi mở lá»i bằng má»™t câu u mê:
- Cô ngưá»i Việt?
Nà ng cÅ©ng thẫn thá»:
- Anh ngưá»i Việt?
Trong lúc chá» Marianne tìm thêm ghế, tôi nhìn trá»™m đôi môi hồng vừa thốt ra những âm hưởng Hà Ná»™i ấm và sang, và nghÄ© cái câu 'Anh ngưá»i Việt?' có thể dùng để chà o nhau, thay cho câu 'Bác xÆ¡i cÆ¡m chưa?' cá»§a miá»n bắc Việt Nam. Khi ngưá»i nữ sÄ© quan cảnh sát bắt đầu gà i mẫu biên bản lấy cung và o máy đánh chữ, tôi hiểu đây không phải chỉ là vụ cá»› mất bóp hay du khách lạc đưá»ng, và trong tâm trạng cá»§a má»™t ngưá»i chÃn tháng nay chưa thấy mặt ngưá»i Việt Nam, tôi nghÄ© bụng cô gái xinh đẹp nà y ... oan, dẫu chưa biết sá»± cố liên quan tá»›i việc gì. Ngưá»i sÄ© quan bắt đầu:
- Cô tên gì?
- Natasja Jakusjok.
Tôi không nghe kịp tên há», phải chìa tá» giấy, xin cô gái viết. Trong lúc Marianne so mảnh giấy cô gái viết vá»›i tá» thông hà nh, tôi so nét mặt thuần túy Việt Nam vá»›i cái tên Nga Natasja, lòng đầy nghi hoặc. Marianne tiếp:
- Cô sang Na-uy là m gì?
- Du lịch.
- Từ bao gi�
- Chiá»u thứ sáu.
- Bằng phương tiện gì?
- Xe buýt.
- Khởi hà nh từ đâu?
- Murmansk.
- Ai má»i cô sang Na-uy?
- Tôi tự sang.
- Không có ai từ Nga tá»± sang Na-uy được. Phải có ngưá»i từ Na-uy má»i, lãnh sá»± quán cá»§a chúng tôi ở Murmansk má»›i cấp phép nháºp cảnh.
- Tôi mà được má»i?
Marianne tá» vẻ ná»a ngạc nhiên, ná»a thất vá»ng. Tôi tá»± nhiên đâm thông minh hÆ¡n thưá»ng lệ má»™t chút, dịch chữ 'má»i' thà nh 'bảo lãnh', và nhắc lại câu há»i. Quả nhiên ngưá»i đồng hương hiểu ý, trả lá»i:
- Tôi không biết tên ngưá»i bảo lãnh.
- Cái tên đó cô phải biết để viết đơn xin chiếu khán.
- Tôi không viết đơn.
Marianne như sắp chụp được con mồi:
- Äó. Tôi muốn há»i ngưá»i nà o viết đơn giùm và tổ chức chuyến Ä‘i cho cô?
- Tôi không biết. Tá»›i phiên thì tôi mua vé xe. Ngưá»i bán vé chỉ cho tôi Ä‘i xe nà o, tôi lên xe đó.
Ngưá»i nữ cảnh sát thất vá»ng, xoay mặt lại cái máy chữ từ nãy đến giá» nằm thất nghiệp, lùa tay và o mái tóc nâu. Tôi quay sang Natasja. Tia mắt tôi chạm phải bà n tay cô trắng nuá»™t nà đặt trên đùi, tôi quay Ä‘i chá»— khác. Nhưng rồi trong lúc dịch tôi không thể tránh nhìn và o má»™t trong hai ngưá»i. Tôi nảy ra má»™t so sánh: lúc má»›i gặp cô cảnh sát, tôi thấy cô đẹp như má»™t nữ tà i tỠđóng trong các phim James Bond; lúc nà y ngồi cạnh cô gái Việt, cô trông như má»™t nữ tì. Nhưng ngưá»i 'nữ tì' đã quay phắt lại, nghiêm nghị, dằn từng tiếng:
- Chúng tôi bắt được quả tang cô bám dâm.
Tôi hụt hẫng, bà n tay co giáºt, loại co giáºt mà tôi thưá»ng gặp khi rÆ¡i từ cÆ¡n cháºp chá»n và o giấc ngá»§ sâu, hoặc như khi Ä‘i đưá»ng băng trÆ¡n vá»›i em gái, mà nó bị trượt. Tôi sượng sùng, dịch 'bán dâm' thà nh 'tiếp khách'. Nhưng hai tiếng nà y cÅ©ng đủ như má»™t tảng đá tròng và o cổ, cô gái Việt cúi đầu xuống, đầu tôi cúi theo. Má»™t tiếng nhá», khà n đục báºt ra từ khóe môi lợt lạt:
- Phải ...
Cô thú nháºn vá»›i ngưá»i cảnh sát Na-uy, nhưng theo thói quen, cô quay sang ngưá»i thông dịch tá»™i nghiệp. Mắt cô mở lá»›n, trong vắt, van lÆ¡n. Lồng ngá»±c tôi đòi lấy hÆ¡i để trút má»™t tiếng thở dà i, nhưng tôi cố nÃn, và cà ng khó chịu hÆ¡n. Và khoảng cách giữa tôi và ngưá»i con gái đồng hương trở nên bồng bá»nh như má»™t mạn thuyá»n vá»›i má»™t cánh bèo trên biển sóng, lúc xa, khi gần. Tôi không là m nghá» thông dịch, nhưng hồi còn Ä‘i há»c, thỉnh thoảng tôi có Ä‘i dịch để kiếm tiá»n tiêu vặt. Trước khi được nháºn là m, tôi phải há»c mấy giá» vá» luân lý chức nghiệp. Hình như tôi nhá»› được đôi Ä‘iá»u, và bây giá» tôi nhá»§ lòng mình 'đây không phải việc cá»§a tôi'. Cuối cùng cô gái 'Natasja' tiếp:
- Nhưng ... luáºt pháp Na-uy không cấm việc nà y ... có phải không?
Phản ứng bá»›t buông xuôi cá»§a Natasja khiến tôi ngạc nhiên. Marianne nghe váºy, lại trở nên hăm hở:
- Äúng. Luáºt pháp Na-uy không cấm việc mãi dâm, nhưng cấm hoạt động ma cô. Chúng tôi cần biết ai là m ma cô cho cô?
- Không ai là m ma cô cho tôi cả.
- Thôi. Xin há»i câu khác: Cô vừa nói luáºt pháp Na-uy không cấm mãi dâm, mà cấm ma cô. Ai nói cho cô biết Ä‘iá»u nà y váºy?
- Bạn bè.
Quanh Ä‘i quẩn lại, rõ rà ng là cô cảnh sát chỉ muốn tóm cổ mấy thằng ma cô. Nhưng có gái giang hồ nà o dám chỉ Ä‘iểm ma cô cá»§a mình? Hồi nãy khi Ä‘i qua khu chị em ta, tôi cÅ©ng thấy những bá»™ dạng khả nghi, chẳng phải ngưá»i địa phương, cÅ©ng chẳng phải du khách hay ngưá»i tháºp phương tá»›i buôn bán. Cảnh sát cÅ©ng dư biết như thế, có lúc gặp tên ma cô nhâng nháo quá, há» ngứa mắt, đã bắt thá», nhưng chẳng có chứng cá»›, phải thả ra cho nó nhâng nháo thêm. CÆ¡ há»™i duy nhất cho biện lý cuá»™c là lá»i khai cá»§a các cô gái giang hồ. Nhưng các cô ấy, nhất là cô gái lạc loà i ngồi trước mặt tôi đây, là m sao dám nói? Tôi ngước lên nhìn Natasja, gặp đúng lúc cô cÅ©ng ngước lên nhìn tôi - trong đôi mắt sâu ấy, cô Ä‘ang chá»›i vá»›i. Marianne dòm lăm lăm và o tá» biên bản gà i trên máy chữ như để moi ra câu há»i má»›i. Cuối cùng cô ta chuyển đỠtà i:
- Cô có quốc tịch Nga, nhưng sanh tại Việt Nam?
- Vâng
- Cô lấy chồng Nga?
- Vâng.
Marianne ráng tỠra kiên nhẫn:
- Cô Natasja ạ, chúng tôi không bao giá» là m gì hại cô. Chúng tôi chỉ muốn biết tên và có bằng chứng truy tố bá»n ma cô. Váºy cô cứ nói cho tôi biết ai đã đưa cô tá»›i đây?
Natasja ngơ ngác:
- ÄÆ°a tá»›i đâu cÆ¡?
Marianne nói muốn nghỉ giải lao mươi phút, trong khi đó tôi phải ra văn phòng là m thá»§ tục tÃnh thù lao. Marianne gặp tôi ở phòng khách lúc tôi định lấy tách cà phê cho tôi và có lẽ má»™t tách cho cô gái. Cô há»i chuyện lÃnh tráng cá»§a tôi, vá» ngưá»i tị nạn Việt Nam ở Na-uy. Câu chuyện lan man sang việc, và o năm 93, cô tham gia chiến dịch vÄ© đại chuẩn bị cho trưá»ng hợp má»™t triệu ngưá»i Nga trà n và o Na-uy tị nạn chÃnh trị hoặc nạn đói. Má»™t nhà báo nổi tiếng dà dá»m gá»i chiến dịch đó là 'cuá»™c chuẩn bị đón tiếp các công dân cá»§a Thiên đưá»ng đổ vỡ'. Việc đó may không xảy ra, nhưng lại xảy ra má»™t cuá»™c xâm thá»±c dưới hình thức khác. Cô há»i tôi có biết vá» các tệ nạn biên giá»›i? Tôi nói có Ä‘á»c loạt phóng sá»± cá»§a nháºt báo Aftenposten và Verdens đăng vá» việc ngưá»i Nga sang đây buôn bán ma túy, rượu mạnh, quân nhu quân dụng, và mãi dâm. Tôi há»i:
- Nghe nói có thể mua bất cứ thứ gì?
- Äúng. Từ sau khi Liên-xô sụp đổ, ngưá»i ta có thể mua má»i thứ, thứ dữ như bom nguyên tá», súng máy, xe tăng, tầu ngầm... Thứ hiá»n như đồ chÆ¡i. Äồ chÆ¡i rẻ tiá»n có huân chương Anh hùng Liên-xô, huân chương Lê-nin, Anh hùng dân tá»™c, Anh hùng lao động. Và đồ chÆ¡i đắt tiá»n là các cô nà y.
- Bao nhiêu mà đắt?
- Từ 200 tới 500 kroner một đêm.
Tôi nghÄ© tá»›i Natasja. Theo cái giá mà văn chương Trung Hoa và Việt Nam đỠra, cô ta phải đáng 'ngà n và ng' là Ãt. Tại sao xuống tá»›i mức nà y?
- Giá đó tương đương vá»›i 2 tá»›i 5 giá» là m việc cá»§a má»™t ngưá»i thợ Na-uy. Có gì mà gá»i là đắt?
- Chỉ má»™t cuối tuần các cô gái buôn hương kiếm được số tiá»n bằng lương má»™t năm cá»§a má»™t ngưá»i thợ trung bình ở Nga.
- Váºy sao quà vị không để cho ngưá»i ta kiếm ăn?
- Chúng tôi không muốn là m khó dá»… các cô gái. Chỉ muốn trừ khá» bá»n ma cô.
- NghÄ©a là nếu các cô ấy là m ăn độc láºp thì được phép?
- ÄÆ°á»£c.
- Cô thá» há»i cô gái tại sao không là m ăn độc láºp?
- Cần gì há»i. Tôi biết há» không thể nà o là m ăn độc láºp được. Ngưá»i dân Nga tránh vá» dưa gặp vá» dừa. Há» vừa thoát ách độc tà i cá»™ng sản, đã rÆ¡i và o nanh vuốt Mafia. Báo cáo cá»§a há»™i đồng an ninh kinh tế (NSR) cho biết 4/5 xà nghiệp Nga phải trả tiá»n bảo vệ cho Mafia. Ta không cần há»i đồng hương cá»§a anh câu đó.
Marianne nhìn đồng hồ, ý muốn chấm dứt giá» giải lao, nhưng lại đứng thêm má»™t lát há»i vá» ngưá»i Việt ở Nga. Tôi không biết gì ngoà i những bà i phóng sá»± vá» tình cảnh những ngưá»i được chÃnh quyá»n Việt Nam gởi Ä‘i nước ngoà i lao động trả nợ chiến tranh, và công thức trả lương: má»™t phần phát cho công nhân, má»™t phần Nhà Nước Việt Nam 'lấy thảo'. Sau đó khi bức mà n sắt sụp đổ, nhiá»u ngưá»i ở lại phải xoay xở cháºt váºt để sinh sống, kể cả việc phi pháp và mãi dâm. Và tá»›i phiên ngưá»i khác lấy thảo.
Tôi mang cà -phê và o cho Natasja, nhưng cô để nguá»™i tanh không uống. Marianne tiếp tục lại cuá»™c thẩm vấn. Nhưng câu chuyện vá» sau biến thà nh má»™t cuá»™c mạn đà m nhiá»u hÆ¡n. Sau cuá»™c thẩm vấn, Marianne tá»± động nói vá»›i tôi:
- Chắc anh muốn nói chuyện riêng vá»›i ngưá»i đồng hương? Cứ ngồi đây mà nói. Anh không phải thông dịch viên chÃnh thức, chúng tôi nhá» vả anh trong trưá»ng hợp đặc biệt, nên Ä‘á»n công đặc biệt. Nhân tiện, tôi nhá» anh nói cho cô ấy biết theo luáºt pháp Na-uy cô ấy không là m Ä‘iá»u gì báºy cả. Cô ấy đẹp và hiá»n quá.
Tôi ngồi lại, không hiểu vì động lá»±c nà o - vì tò mò hay tá»™i nghiệp, vì đây là má»™t ngưá»i con gái đẹp hay má»™t đồng hương? Marianne đã khép cá»a văn phòng lại. Bá»—ng nhiên tôi hoang mang, không biết tại sao ngà y hôm nay, giá» nà y mình ngồi đây vá»›i má»™t cô gái lạ. Tôi nghÄ© có thể Natasja cÅ©ng có cảm giác đó, khi cô loay hoay sá»a lại thế ngồi, rồi lại trở vá» thế cÅ©. Gò má cô từ từ á»ng hồng. Cô mở lá»i rụt rè:
- Anh là ngưá»i tị nạn ra Ä‘i từ miá»n Nam?
- Dạ.
- Nghe cách ăn nói đủ biết.
- Còn cô? Chắc từ Hà Nội?
- Vâng.
- Nghe giá»ng nói đủ biết.
Lần đầu tiên chúng tôi cùng cưá»i nhẹ. Cô tiếp:
- Ở đây đông ngưá»i Việt không?
- Chỉ có mình tôi Ä‘i quân dịch lên đây. Cách đây 500 cây số có má»™t ông bác sÄ© lên phục vụ để lấy thâm niên. Ngoà i ra nhóm ngưá»i Việt gần nhất ở cách đây chừng 1000 cây số.
Khi nêu những khoảng cách xa xăm, bỗng tôi cảm thấy cô gần lại một chút. Cô nói, do dự:
- Tôi ... e… m tên Quỳnh Hương.
- Tên đẹp quá. Tôi tên Thân.
- Anh có trách em không?
- Tại sao lại trách?
- Em là m xấu hổ chung.
Tôi cảm thấy mình vụng vá», không tìm được lá»i, chỉ biết nói:
- Cô cảnh sát nhắn tôi nói lại: Cô không là m Ä‘iá»u gì báºy cả, theo luáºt pháp Na-uy. Cô ấy còn khen chưa thấy ai đẹp và hiá»n như cô.
'Chưa thấy ai' là ba chữ quá giang, nhưng thực tình không quá tải. Quỳnh Hương cảm động, nét mặt bớt căng thẳng. Nhưng giữa chúng tôi có cái gì thiếu tự nhiên, câu chuyện không hà o hứng như tôi tưởng tượng lúc ngồi trên trực thăng đáp xuống Tana, và nhất là giây phút đầu tiên thấy mặt cô gái.
Vì lịch sá»± tôi vẫn cho cô địa chỉ và số Ä‘iện thoại, dặn cần gì có thể liên lạc. Tôi ra ngoà i móc hết tiá»n bạc trong túi -hình như dăm trăm- bá» và o má»™t phong bì, viết mấy chữ an á»§i nhá» Marianne đưa cho cô gái.
Quỳnh Hương thất thểu theo má»™t ngưá»i nữ cảnh sát khác ra khá»i bót. Tôi đứng nhìn cô Ä‘i vá» phÃa nhà thá», lá»§i thá»§i. Tôi tưởng tượng ra cô gái là ng chÆ¡i Magdalena trong Thánh kinh trên đưá»ng Ä‘i tìm Chúa Giêsu để thú tá»™i.
Nhưng cô có tá»™i tình gì? Câu há»i thà nh hình từ khi tôi ngồi lên trá»±c thăng, và nó cứ lá»›n dần từng ngà y khi tôi trở vá» trại. Tôi cà ng mong đợi cà ng bặt tin Quỳnh Hương. Tôi Ä‘inh ninh thể nà o cô vá» cÅ©ng viết thư ngay cho tôi để cám Æ¡n nghÄ©a cá», để tôi có thể nói những lá»i tốt đẹp, kể cả lá»i hứa giúp đỡ. Tôi còn tưởng tượng ra câu chuyện vá» má»™t chà ng thanh niên hà o hoa, đóng ở 'tiá»n đồn heo hút', tình cá» gặp má»™t cô gái giang hồ và cảm hóa được nà ng Ä‘i tu thà nh ma sÆ¡ thánh thiện. Không ngá» má»™t tuần, hai tuần, rồi má»™t tháng trôi qua, không có tin cô. Rõ rà ng cô đã nhét địa chỉ tôi cho và o bóp. Ngoà i ra, trên phong bì tiá»n tôi cÅ©ng quen tay ghi tên và địa chỉ má»™t lần nữa.
ChỠđợi, băn khoăn, cuối cùng là hối háºn. Tôi đã quá lạnh lùng, đã thay đổi thái độ quá nhanh sau khi biết cô là gái giang hồ. Tất cả chỉ xảy ra trong lòng tôi, nhưng tránh sao cô chẳng linh cảm được. Nét mặt thông minh ấy. Vì trịch thượng ngầm, tôi không nghÄ© tá»›i việc xin địa chỉ cô.
Năm tuần sau, tôi nháºn được lá thư đóng dấu bưu chÃnh Murmansk. Tôi mừng như được thư ngưá»i tình, leo lên tháp canh Ä‘á»c cho ... thấm. Nhưng Ä‘á»c thư xong tôi vô cùng thất vá»ng. Nét chữ xấu xà quê mùa, lá»i lẽ tình nghÄ©a kệch cỡm, nghe rợn tóc gáy. 'Chá»§ Ä‘á»' cá»§a thư đương nhiên là xin gởi tiá»n (bằng tiá»n Norway) vỠđịa chỉ v.v. Tôi nổi giáºn, xé lá thư vất và o sá»t rác. Không thể ngỠđược bá»™ mặt xinh đẹp như thế lại mang tâm hồn bần tiện như váºy. Dù cố thá» biện há»™ cho cô gái bằng lý luáºn 'cái khó bó cái khôn', tôi vẫn chán ghét cô gái, ê chá» tình Ä‘á»i, tôi chán ghét cái vùng đất mất hết tình ngưá»i. Äau nhất là con ngưá»i lãng mạn cá»§a tôi bị 'quê' nặng quá.
Hết phiên gác, việc đầu tiên là tôi vá» phòng để há»§y cái dấu vết cuối cùng vá» cô gái bất xứng - miếng giấy viết hai chữ Natasja Jakusjok. Äó là miếng giấy mà cô gái viết tên trong bót cảnh sát, Ä‘i Tana vá» tôi gắn trước bà n viết để ká»· niệm má»™t buổi gặp gỡ... hay hay. Nhưng khi gỡ miếng giấy, cầm trên tay, tôi bá»—ng giáºt mình - nét chữ nà y thanh tao, nhuyá»…n má»m, khác xa má»™t trá»i má»™t vá»±c vá»›i nét chữ thô láºu, tục tằn trong thư tôi vừa xé. Tôi tức tốc chạy lên đà i quan sát, lục lại lá thư. Chẳng cần so lại tuồng chữ, tôi cÅ©ng biết thư nà y không phải do Quỳnh Hương viết. Tôi 'sang' hết mấy lá»i xỉ vả hồi nãy cho bá»n bất lương, và nôn nả bắt tay và o việc tìm tung tÃch Quỳnh Hương.
Sau buổi thông dịch, tôi thỉnh thoảng có Ä‘iện thoại cho cô cảnh sát Marianne, vừa để tán gẫu chÆ¡i, vừa thăm dò xem 'ngá»±a có vỠđưá»ng cÅ© không'. Bây giá» muốn biết địa chỉ tháºt cá»§a Quỳnh Hương tôi chỉ việc há»i Marianne. Nhưng tôi không được phép là m như váºy. Tôi thá» là m Ä‘iệp viên si tình má»™t phen. Má»™t mặt tôi ra ngân hà ng gởi 300 kroner cho bá»n là m tiá»n, tất nhiên dưới tên Natasja Jakusjok. Na-uy Ä‘ang mở rá»™ng việc là m ăn vá»›i Nga, để biến đổi bán đảo láng giá»ng Kola thà nh má»™t vùng bá»›t nghèo đói và ô nhiá»…m, nên có rất nhiá»u hãng xưởng và ngân hà ng Na-uy má»c lên hai bên đại lá»™ Lê-nin. Tôi chá»n gởi tiá»n qua ngân hà ng Kirkenes, vì nó nằm đối diện vá»›i má»™t khách sạn.
Gởi tiá»n Ä‘i hôm trước, hôm sau tôi đáp xe đò Ä‘i Murmansk và thuê khách sạn đó, phòng có cá»a sổ quay ra mặt đưá»ng. May mắn quá mong đợi, ngà y rình chá»±c thứ ba tôi đã thấy bóng Quỳnh Hương ra ngân hà ng. Tôi không cần ngụy trang nhiá»u, chỉ cần cái quần soá»c, cái mÅ© lưỡi trai, và cái máy Nikon là ra dáng má»™t anh triệu phú Nháºt Bổn rồi. Phải thêm cái kÃnh mát to để che mặt. Và o ngân hà ng tôi đứng xa xa, thấy Quỳnh Hương Ä‘ang xếp hà ng quay lưng lại, tôi cẩn tháºn không lá»™ diện, nhỡ có tên cô hồn nà o Ä‘i ká»m nà ng không. Khi nà ng lãnh tiá»n xong quay ra, tôi Ä‘au nhói tim thấy mặt nà ng tiá»u tụy, và có vết bầm xanh. Má»™t tên đà n ông mặt mÅ©i bất lương ở đâu sán lại kè nà ng, chưa ra khá»i cá»a, nó đã giằng lấy tiá»n, chá»i thá» 'Ä.M. có mấy đồng ranh mà nà m nhá»c xác ông'. Quỳnh Hương cúi đầu, không trả lá»i. Tôi lén theo dõi hai ngưá»i, nhưng tá»›i ngã tư thì há» lên má»™t chiếc xe hÆ¡i do ngưá»i thứ ba lái chạy mất tăm, tôi đón taxi không kịp.
Tôi thất vá»ng trở vá» Na-uy, viết thư là m bá»™ nói nhá»› thương Natasja và mong gặp nà ng, bóng gió cho biết sang sẽ dá»… dà ng mang tiá»n vá» hÆ¡n.
Nà ng sang tháºt. Vết bầm trên mặt đã biến mất, nhưng vẫn còn tiá»u tụy. Tôi đưa nà ng thẳng và o má»™t khách sạn đà ng hoà ng cho nà ng nghỉ ngÆ¡i. Chúng tôi ăn ngay trong khách sạn. Nà ng ngạc nhiên vô cùng khi tôi nói tôi biết hết trò giả mạo thư và là m tiá»n cá»§a bá»n vô lại. Nhưng tôi thắc mắc:
- Tại sao chúng biết cô có liên hệ với tôi?
- Em vừa từ biên giá»›i vá», chúng nó lục lá»i khám xét ngay, và tất nhiên thấy phong bì tiá»n cá»§a Anh cho, địa chỉ nằm đó. Chúng bắt em viết thư vòi tiá»n, em không là m, chúng đánh Ä‘áºp, bắt trở lại đứng đưá»ng. Em xin là m má»i việc trâu ngá»±a để hầu hạ cả bá»n miá»…n đừng bắt em là m việc đó. Chúng chấp thuáºn nhưng vẫn giả mạo thư tống tiá»n Anh. Em xấu hổ quá.
Tôi há»i má»™t câu mà định há»i mấy lần nhưng chưa có dịp:
- Cô sang Nga theo diện nà o?
- Nghiên cứu sinh. Nghiên cứu sinh sá» há»c.
Tôi kinh ngạc:
- Nhà Nước Việt Nam gởi đi?
- Vâng.
Tôi nhá»› lại việc thông dịch, há»i:
- Sao cô không nói tiếng Nga, dá»… kiếm ngưá»i thông dịch ngay tại đây?
- Em muốn giấu tông tÃch. Chẳng may...
Tôi hÆ¡i pháºt ý vá» hai chữ 'chẳng may', nhưng không tá» ra, há»i tiếp:
- Cô... xong tiến sĩ chưa?
- Thưa, rồi ạ.
- Váºy cô chỉ việc trở vá» phục vụ đất nước.
- Trễ rồi.
- Sao váºy?
Quỳnh Hương hÃt hÆ¡i tháºt sâu, như để đè nén cái gì, cuối cùng nói nhẫn nại:
- Truyện dà i lắm. Em chỉ vắn tắt thế nà y: Khi em Ä‘ang chuẩn bị vá» nước, thì bố em bay sang nói bất cứ giá nà o đừng vá».
- Tại sao váºy? Ở Việt Nam bây giá» thay đổi khá lắm, và bắt đầu đãi ngá»™ những ngưá»i có trình độ.
- Lợi dụng thì có, đãi ngộ không.
Chúng tôi ra ban-công. Nắng đêm quyện và o gió bắc cá»±c lùa và o mặt mát rượi. Tóc Quỳnh Hương thÆ¡m. Tôi há»i:
- Ngoà i ra bố cô nêu lý do gì để khuyên cô đừng vỠnước?
Nà ng nhìn con hải âu Ä‘áºu má»™t mình trên cá»™t đèn, đáp:
- Là lý luáºn gia lâu năm cá»§a đảng, khi thấy bức tưá»ng Bá-linh rạn nứt và thiên đà ng Liên-xô sắp bốc lá»a, Bố em dá»± kiến đảng cá»™ng sản Việt Nam sẽ biến từ má»™t tổ chức cách mạng thà nh má»™t guồng máy tư bản.
- Váºy cà ng tốt chứ sao?
- Anh không hiểu đâu, cÅ©ng như em hồi đó không hiểu. Vì thế Bố phải Ä‘Ãch thân bay sang. Gặp Bố em vừa mừng vừa ngạc nhiên hết sức, nhưng run sợ khi ông nói nước Việt Nam sẽ không còn là nÆ¡i dung thân cá»§a con ngưá»i nữa.
- Sao váºy
- Bố há»i em 'Chị xem - cái thiên đà ng kiểu mẫu mà sắp sụp đổ nay mai, thì cái thiên đà ng mô phá»ng sẽ ra sao?' Em không trả lá»i, ông nói 'Các ông ấy là những kiến trúc sư chuyên vẽ thiên đà ng. Kiểu nà y đổ vẽ kiểu khác. Mà má»—i lần đổ, má»—i lần đổi kiểu là hà ng vạn ngưá»i chết vì cá»™t kèo đè.' ... Bố em vá», tá»± vẫn chết, để há» không còn gây sức ép vá»›i em được, trước khi bị cá»™t kèo đè.
Nghe đến đây, tôi lạnh toát xương sống, khô cổ há»ng. Cá»™t đèn đằng trước, con hải âu đã bay Ä‘i, còn cái tay đèn đưa ra, như chá» má»™t sợi dây thòng lá»ng. Mãi lâu sau tôi má»›i thốt lên được câu gần như vô nghÄ©a:
- Khủng khiếp quá!
Quỳnh Hương mÃm môi để khá»i báºt ra tiếng khóc, nhưng giá»ng ướt lệ:
- Ngưá»i ở ngoà i không hiểu nổi sá»± khá»§ng khiếp tá»›i mức nà o đâu. Ngưá»i trong cuá»™c, Ä‘a số khi hiểu thì trá»… quá rồi.
Vai tôi chá» má»™t mái đầu tá»±a và o. Nhưng tôi phải là m như tỉnh táo, há»i:
- Với cô, có quá trễ chưa?
- Em không biết. Nhưng để em kể em đã sa xuống chá»— nà o. Lúc đầu em may mắn trên con đưá»ng tị nạn. Ông giáo sư đỡ đầu cho em li dị vợ để cưới em. Anh đừng trách em. Vì ông ta li dị xong má»›i cho em biết đã có vợ và má»›i li dị. Ở Nga, li dị là chuyện cÆ¡m bữa, cÅ©ng như chuyện trai gái chung chạ. 30% các cặp vợ chồng li dị. Việc là m tình hổ lốn trở thà nh phổ thông là vì tình trạng ăn chung ở chạ, nhà cá»a cháºt chá»™i. Chồng em là má»™t tên ghiá»n rượu, đánh Ä‘áºp em mãi, em vẫn chịu đựng được. Nhưng hai ba lần em bị anh há» chồng, em chồng, rồi cả bố chồng cưỡng hiếp, thì anh bảo sao em chịu được? Em phải ra Ä‘i, và sa và o tay Mafia.
Tôi lại á»›n lạnh. Không phải vì gió đêm. Mà vì nhá»› chúng tôi Ä‘ang ở gần biên giá»›i. Tôi dìu Quỳnh Hương và o trong, đóng cá»a sổ lại. Chúng tôi im lặng uống má»™t thứ rượu kem gì đó khá ngon. Tôi quyết định ngà y mai ra lãnh sá»± quán bà máºt là m giấy bảo lãnh hẳn cho Quỳnh Hương sang Na-uy. Äiá»u là m tôi do dá»± là cái giấy hôn thú.
Trước khi vá» phòng riêng, tôi đắp má»n cho Quỳnh Hương như má»™t đứa em gái và nói:
- Ngá»§ ngon. đừng má»™ng mị gì cả, dù thiên đưá»ng.
Quỳnh Hương sang chÆ¡i Na-uy lần kế tiếp và o ngà y lá»… Sankthans, ngà y dà i nhất, đúng hÆ¡n, không có đêm. Nà ng từ xe buýt Murmansk bước xuống, ăn mặc đơn giản, cà ng xinh đẹp hÆ¡n. Nà ng tha thướt Ä‘i giữa những huân chương và mÅ© áo Hồng quân bên vệ đưá»ng, tà n tÃch cá»§a má»™t thiên đưá»ng vừa đổ vỡ, diá»…m lệ như má»™t nà ng tiên, tôi đặt tên cho nà ng là 'TrÃch Tiên'. Khi tôi nói ra, nà ng cưá»i tươi, chấp nháºn.
Từ đó cuối tuần nà o nà ng cÅ©ng qua. Thưá»ng tôi đưa nà ng vá» căn chòi thuê cá»§a xã ở sưá»n núi trông ra biển, rất thÆ¡ má»™ng. Từ mùa thu không còn mặt trá»i giữa đêm nữa, nhưng rừng thu biến thà nh những tảng mà u Ä‘á», và ng tuyệt diệu. Và i cánh buồm trắng nhẹ trôi trên mặt nước xanh lá»™ng bóng núi. Ban đêm trá»i trong, trăng sao vằng vặc chiếu xuống vịnh bao la. Chúng tôi ngồi bên nhau ngoà i hiên nói chuyện tá»›i khi sương ngáºp thá»m. Tôi gá»i căn chòi nà y là 'động Tiên', muốn vÄ©nh viá»…n ở lại không vá» trần gian. Nà ng 'trÃch tiên' thỉnh thoảng lại khóc là m tôi lo lắng. Nhưng nà ng nói:
- Xin lỗi Anh, em khóc chỉ vì quá hạnh phúc.
Tôi uống những giá»t hạnh phúc nà y từ mắt nà ng, và nói:
- Äây là nước mắt hạnh phúc. Nhưng nước mắt Ä‘au khổ cá»§a Em, anh cÅ©ng xin uống.
Chúng tôi chỉ ước có phép mầu cho thá»i gian và không gian ngừng ở đây.
Lạ lùng là những lúc tôi gần gÅ©i Quỳnh Hương trên chòi nghỉ mát, tôi chỉ say sưa nhìn ngắm, lắng nghe, ngá»i hương nà ng, không xà m xỡ. Tôi sống sá»± hiện diện nà ng. Sá»± sống nồng nà n, ngây ngất mà thanh khiết. Tạo hóa đã khắc cho nà ng má»™t chân dung kỳ diệu - từng nét thì đối chá»i mà toà n thể thì hà i hòa. Các nhà giải phẫu thẩm mỹ không bao giá» là m được như váºy. Chỉ có Nhà điêu khắc tối cao, thừa thương yêu và tinh quái má»›i nắn nên khuôn mặt và thân thể Quỳnh Hương - để tặng riêng tôi, cho riêng mỹ cảm mà Ngà i tạo cho tôi. Và Ngà i gởi tặng phẩm tá»›i cho tôi qua con đưá»ng sầu thảm quá. Con đưá»ng các phép lạ thưá»ng Ä‘i.
Khốn nạn thân tôi (tiếng Bắc cá»§a Quỳnh Hương), ná»—i Ä‘am mê là nh thánh kia, tôi chỉ giữ được khi có sá»± hiện diện cá»§a nà ng. Khi nà ng qua lãnh thổ Nga, tôi trở vá» trại Banak, thì xác thịt tôi giằn vặt, réo gá»i. Tôi quằn quại trong giưá»ng lÃnh độc thân, thèm khát thân hình nuá»™t nà cô gái giang hồ Natasja. Xác thịt tôi trách móc tôi đã dại dá»™t bá» qua cÆ¡ há»™i ná», cÆ¡ há»™i kia trên động Tiên. Cho tá»›i khi tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Có và i lần trong mÆ¡... Nhưng thưá»ng trong mÆ¡ tôi thấy nà ng TrÃch Tiên mặc áo dà i trắng tinh khiết trổi lên từ giòng nước trong xanh vẫy gá»i tôi. Phải chá» tá»›i buổi sáng, khi mặt trá»i má»c, rá»i sáng và o những góc tăm tối trong tâm hồn, tôi má»›i thá»±c tỉnh táo, và hãnh diện cuối tuần trước đã giữ mình đứng ngoà i cái giòng đục lá»nh bá»nh những xác bố chồng, xác anh, xác em chồng nà ng, và những thiên đưá»ng mà nà ng Ä‘ang vùng vẫy thoát ra. Äúng hÆ¡n, chúng đẩy nà ng ra như má»™t váºt lạ trong cÆ¡ thể.
Chỉ có má»™t lần tôi táo bạo, lần Ä‘i thăm Nordkapp. Nordkapp hay 'MÅ©i Bắc' nằm trên vÄ© độ cao nhất nước, có lẽ là kỳ quan Na-uy thu hút nhiá»u du khách nhất. Má»—i năm, hà ng vạn ngưá»i từ khắp thế giá»›i, nhất là Nháºt, Äức, Mỹ mua vé máy bay lên đây, chỉ để coi mặt trá»i đêm. Lúc tôi đưa Quỳnh Hương Ä‘i thăm MÅ©i Bắc, trá»i đã sang đông, không còn du khách nà o nữa, cÅ©ng không còn mặt trá»i đêm. Tôi nắm tay Quỳnh Hương đứng trên ghá»nh đá vách dá»±ng đứng. Nước biển vẫn thăm thẳm. Gió lạnh buốt. Nhưng chúng tôi cà ng thÃch thú. Bá»—ng nhiên, mây trên trá»i biến thà nh mà u xanh như lân tinh, và quay tÃt như đèn kéo quân, hà o quang lấp lánh rá»±c rỡ, những luồng Ä‘iện nổ tà tách trong mây như hà ng ngà n trà ng pháo chuá»™t ngà y Tết. Quỳnh Hương kinh sợ nhưng lại reo vui vì có tôi bên cạnh. Tôi giải thÃch:
- Äó là nordlys (bắc quang). Hiện tượng huy hoà ng nà y không phải lúc nà o cÅ©ng xảy ra. Hôm nay nó xảy ra đúng lúc Em tá»›i đây. Äó là dấu hiệu Trá»i cÅ©ng muốn chà o đón Em đó.
Quỳnh Hương tá»±a lưng và o ngá»±c tôi. Giá»ng nà ng máºt ngá»t:
- Còn Anh, Anh cho em dấu hiệu gì?
Cầm lòng chẳng Ä‘áºu, tôi xoay ngưá»i nà ng lại, và hôn và o đôi môi nồng nà n. Äó là lần đầu tôi hôn má»™t ngưá»i con gái. Trên má»m đá lịch sá» Nordkapp, dưới ánh bắc quang.
Chỉ còn má»™t tháng nữa là Tết ta. Thu An gá»i Ä‘iện thoại nhắc thế nà o tôi cÅ©ng phải xin vá» phép cho kịp ngà y cúng Giao Thừa. Thay vì nói trong Ä‘iện thoại, sợ không đủ mạch lạc và không đối đáp được con em là lắc, tôi viết cho nó má»™t thư dà i sáu trang trình bà y ý định má»i Quỳnh Hương vá» Oslo ăn Tết. Tất nhiên trong thư tôi dấu má»™t số chi tiết vá» thảm cảnh cá»§a Quỳnh Hương, nhưng tên 'TrÃch Tiên' thì không thể không khoe. May quá con bé chấp thuáºn liá»n, còn hà o hứng chuẩn bị đón 'chị dâu'. Tôi nói tuyệt đối nó không được ... lạc quan.
Gia đình chúng tôi đã nháºn bao nhiêu tai há»a bất ngá», đúng trong những lúc tưởng là hạnh phước nhất. Tết Máºu Thân Ông Ná»™i Ä‘ang công tác ngoà i Huế bị cá»™ng sản Bắc Việt bắt Ä‘i chôn sống, đúng lúc ông được Ä‘iện tÃn vá» mà coi mặt và đặt tên cho cháu Ä‘Ãch tôn là tôi; Bà Ná»™i Ä‘i bốc xác Ông, vá» phát Ä‘iên rồi mất. Năm 75 con Thu An vừa sanh ra, để trong cái biệt thá»± thÆ¡ má»™ng Ba Má má»›i mua ở Chà Hòa mấy năm sau 'có má»™t tiểu thư ra và o', thì cá»™ng sản trà n và o 'giải phóng'; Ba Ä‘i tù, Má bị sa thải. Ba trốn há»c táºp vá», đúng lúc Má đặt được chá»— vượt biên chÃnh thức, tưởng vÄ©nh viá»…n thoát khá»i cái thế giá»›i Ä‘iêu ngoa, háºn thù, gian manh, thì tầu do tỉnh á»§y đồng Nai đóng bị vỡ, Ba Má chết Ä‘uối. Từ đó, cứ thấy bóng dáng hạnh phúc là tôi giáºt mình. Lần nà y, vá»›i Quỳnh Hương, tôi lại lăn xả và o, không phải như con thiêu thân nhà o và o lá»a nhan sắc, mà như muối gặp biển mặn. Nà ng là hiện thân cá»§a tôi -phần nước mắt, và cả gia đình, dân tá»™c tôi, phần ước mÆ¡ và bất hạnh. Tôi đón nháºn hết. Má»™t lần, trong TrÃch Tiên.
Tôi thu xếp cho Quỳnh Hương sang đúng dịp tôi và Thu An nghỉ phép mùa đông. Và để tránh má»i dị nghị, tôi trình bà y ná»™i vụ vá»›i ông thiếu tá, và nhỠông trình ông đại tá luôn. Ạn dá»… thương tặng Quỳnh Hương cái vé máy bay. Thu An bà y đặt mang hoa ra phi trưá»ng Fornebu đón khách. Vừa giáp mặt Quỳnh Hương, nó đã reo ầm lên:
- Eo ơi! Chị Quỳnh Hương đẹp dễ sợ.
Quỳnh Hương báºt cưá»i vì những từ ngữ kỳ cục cá»§a con bé, cảm động nháºn hoa. Tôi giá»›i thiệu vá»›i khách:
- Äây là đứa em gái thua tôi tá»›i sáu tuổi, nhưng từ ngà y chúng tôi mồ côi, nó nhảy tót lên ngôi chị hai, 'ká»m kẹp' tôi từ miếng cÆ¡m tá»›i manh áo.
Thu An cong cá»›n:
- Từ nay em không thèm ká»m kẹp nữa, em sắp bà n giao 'chá»§ quyá»n Trưá»ng Sa' cho ngưá»i khác.
Quỳnh Hương chỉ biết đỠmặt. Tôi huých Thu An một cái là m nó chạy giạt sang bên kia, núp bóng Quỳnh Hương.
- Ê ê! Từ nay có chị Quỳnh Hương che chở, anh Hai không được ăn hiếp em nữa.
Thu An vừa lái xe vừa giá»›i thiệu thà nh phố cho khách. Chị em nói chuyện lÃu lo. Tôi ngồi băng sau, nhắm mắt nghe giá»ng Hà Ná»™i và giá»ng Sà i Gòn quấn quÃt. Quỳnh Hương như thÆ¡ trẻ lại. Tôi ngả ngưá»i táºn hưởng hạnh phúc cá»§a má»™t gia đình, lần đầu tiên sau 15 năm cô độc, lạc lõng nÆ¡i xứ ngưá»i.
Äêm giao thừa, cúng vái, ăn cÆ¡m xong, Quỳnh Hương dá»n trà mứt, Thu An bưng ra má»™t cái bánh bông bÆ¡, thắp 30 ngá»n nến. Quỳnh Hương trầm trồ:
- Ngưá»i Việt tại Na-uy có tục lệ riêng để đón xuân? Äẹp quá!
Thu An trả lá»i:
- Không phải đâu, chị. Năm nà o chúng em cÅ©ng ăn Tết, đồng thá»i mừng ngà y sanh anh Hai. Nhưng năm nay đặc biệt hÆ¡n, vì năm nay anh Hai 'tam tháºp nhi láºp'.
Quỳnh Hương hiểu ngay:
- Thế tức là Anh sinh năm 1968?
Tôi nói:
- Äúng, năm Máºu Thân.
Thu An há»›t:
- Vì thế Ba Má má»›i đặt tên ảnh là Thân. Ba Má nói 'Thân' đây có hai nghÄ©a là 'yêu mến', 'thân thiện' chứ không phải 'con khỉ'. Nhưng em thấy ảnh 'máºu thân' vá»›i em lắm. Từ nay ảnh 'máºu thân' là ảnh chết.
Quỳnh Hương cưá»i ngặt nghẹo. Chưa bao giá» nà ng cưá»i nhiá»u như váºy. Tôi nói:
- Năm đó con khỉ con nà y chưa sinh ra, sao bây giá» khoá»c khẹc dữ váºy?
- ChÃnh anh Hai nghe lóm Ba Má kể rồi khoe vá»›i em hết chứ bá»™. CÅ©ng như Anh, năm Máºu Thân đâu có biết gì vá» chuyện Ông Bà Ná»™i, bây giá» cÅ©ng kể vanh vách.
- Chuyện gì váºy?
Quỳnh Hương há»i. Tôi chần chá». Thu An lần lượt kể vá» những thảm cảnh gia đình. Thảm cảnh nà o nó không trá»±c tiếp trải qua, nó kể lể rà nh mạch như chuyện cổ tÃch; đến thảm cảnh Ba bị công an và o nhà còng tay Ba lần thứ hai, cảnh đắm tầu thì nó kể lá»™n xá»™n như cÆ¡n ác má»™ng. Cuối cùng tôi kết luáºn má»™t câu mà trong những dịp thiêng liêng thưá»ng nói vá»›i em gái, như bổn pháºn nhắc lại má»™t gia qui đơn giản, Quỳnh Hương là ngưá»i dưng đầu tiên nghe:
- Ba Má chỉ dạy chúng tôi má»™t Ä‘iá»u: lòng trắc ẩn.
Một là n khói hương từ trên bà n thỠbay là đà xuống đầu Quỳnh Hương. Nà ng lên tiếng:
- Hai Bác tháºt là nhân háºu, từ những khá»§ng khiếp cá»§a năm Máºu Thân và bao năm sau đó, chỉ rút ra chữ 'Thân' đặt tên cho con trai và hai chữ 'Trắc ẩn' khắc trong lòng hai con.
Không muốn hai ngưá»i con gái thấy ngấn nước trong mắt tôi, tôi bèn đứng lên thắp thêm nhang trên bà n thỠông bà . NghÄ© tá»›i 'TrÃch Tiên' và mấy chục triệu ngưá»i đáng thương xót ở ngà n dáºm xa, tôi khấn thầm:
'Lạy Trá»i Pháºt! Hai chữ trắc ẩn Ba Má khắc trong lòng chúng con, cÅ©ng là lẽ sống bà ng bạc trong lòng Trá»i đất. Xin Trá»i đất nhá» xuống lòng má»i ngưá»i ở bên kia má»™t giá»t trắc ẩn. Riêng tình yêu cá»§a con dà nh cho Quỳnh Hương, đã khởi đầu do lòng trắc ẩn, nhưng bây giá» kết thúc là tình yêu. Xin Trá»i Pháºt, Ba Má chứng kiến và chúc phúc cho chúng con'.
Im lặng má»™t lúc, Thu An há»i:
- Anh Hai vừa ăn mảnh, lén xin Ba Má thêm cái gì, phải không?
Tôi ná»a đùa ná»a tháºt:
- Anh không xin xá» gì cả, chỉ há»i ý kiến thôi. Ba tháng nữa anh Hai hết thá»i hạn quân dịch, và có quyá»n bảo lãnh má»™t ngưá»i ngoại quốc sang Na-uy. Anh há»i Ba Má muốn con dâu là má»™t ngưá»i trần hay tiên.
Quỳnh Hương mắc cỡ gục mặt xuống, trong khi Thu An nhảy lại ôm vai nà ng, reo:
- Em thay mặt Ba Má trả lá»i: Tiên. TrÃch Tiên!
Nhưng còn Quỳnh Hương, nà ng có ưng thuáºn và o trong cái mà tôi cho là 'thiên đưá»ng' cá»§a chúng tôi không? Má»™t con ngưá»i suốt Ä‘á»i bị số pháºn đẩy đưa và ngưá»i khác định Ä‘oạt, lần nà y quyết định phải thuá»™c quyá»n nà ng. Vì thế lúc bạn Ä‘á»c tá»›i giòng nà y, tôi vẫn Ä‘ang ở trong giây phút thiên thu chỠđợi nà ng trả lá»i.
- Lụa Bạch Tâm Thanh Truyện ngắn
- Câu Truyện Hay Nhất Thế Giới Tâm Thanh Truyện ngắn
- Thiên Hương Vá» Trá»i Tâm Thanh Truyện ngắn
- Bức Thư của Nhà Văn Tâm Thanh Tâm Thanh Thư
- TrÃch Tiên Tâm Thanh Truyện ngắn
- Gỗ Thức Trên Rừng Tâm Thanh Truyện ngắn
- Äà o Anh DÅ©ng, Má»™t Khoảng Cách Gần GÅ©i Tâm Thanh Giá»›i thiệu
- Äá»c Phạm TÃn An Ninh Tâm Thanh Nhân định
- Rừng Khóc Giữa Mùa Xuân, táºp truyện má»›i cá»§a Phạm TÃn An Ninh Tâm Thanh Giá»›i thiệu
• Bên Dòng Sông Tocantins (Trần Hồng Văn)
• Äoạn Kết (Trần Hồng Văn)
• Vết Sẹo (Trần Hồng Văn)
• Bóng Ngưá»i Cùng Thôn (VÅ© Thất)
• Bông Hồng Äen (Trần Hồng Văn)
• Ông già Noel vô tÃch sá»± (Lê Hữu)
• Bữa Nháºu Chiá»u (Trần Yên Hòa)
• Con Thú Táºt Nguyá»n (Trần Hồng Văn)
• Chùm Dây Leo Trên Căn Nhà Gỗ - Phần II (Trần Hồng Văn)
• Chùm Dây Leo Trên Căn Nhà Gỗ - Phần I (Trần Hồng Văn)
Cánh Vạc Mùa Thu (Trần Hồng Văn)
Äêm Giáng Sinh Nhiệm Mầu
Äứa Con Út (Trần Hồng Văn)
Má»™t Äêm Phiá»n Muá»™n
Tiếng Vá»ng từ Äáy Vá»±c
Äại Sư Và Giai Nhân
Tây Ninh – Chút Còn Lại Trong Lòng Ngưá»i LÃnh (Nguyá»…n Mạnh An Dân)
Cái Giếng (Trần Hồng Văn)
Vùng Äồi (Phạm Văn Nhà n)
Ngưá»i Cha (Trần Hồng Văn)
Ngá»n Äồi Trầm Lặng (Trần Hồng Văn)
Ngưá»i Mẹ (Trần Hồng Văn)
Lưỡi Dao Cạo (Trần Hồng Văn)
Hoa Vá»›i Lá Chỉ Má»™t Mà u Trắng Äục
• Im Lặng Cá»§a Thiá»n Sư (Phan Trang Hy)
• Kể Lại Và i Giai Thoại Trong Táºp Và o Thiá»n (Doãn Quốc Sỹ)
• Con Thằn Lằn Chá»n Nghiệp (Hồ Hữu Tưá»ng)
• Mẹ Quán Thế Âm (Phạm Huê)
• Những Hạt Äáºu Biết Nhảy (Phạm Huê)
• Maria Quán Thế Âm (Phạm Huê)
• Sợi Tơ Nhện (Nguyễn Văn Thực)
(Thẩm Thúy Hằng-Kiá»u Chinh-ThanhNga-BạchTuyết)
- Chiếc Bóng Bên ÄÆ°á»ng - Nà ng (1970)
- Ngưá»i Cô ÄÆ¡n (1972) - Xa Lá»™ Không Äèn
- Bão Tình (1972) - Sóng Tình (1972)
- Chúng Tôi Muốn Sống (1956)
- Trưá»ng Tôi (1973) - Nắng Chiá»u (1973)
- Giỡn Mặt TỠThần (1975)
- Năm Vua HỠVỠLà ng (1974)
- Tứ Quái Sà i Gòn - Những Giá»t Sương Khuya
- Như Hạt Mưa Sa 1 - Như Hạt Mưa Sa 2
- Như Hạt Mưa Sa 3 - Như Hạt Mưa Sa 4
© Hoc Xá 2002 (T.V. Phê - phevtran@gmail.com) |